[Dịch] Long Huyệt

Chương 1 : Xuất thủ

Người đăng: 

Một chiếc xe hơi bị tai nạn do lạc tay lái. Nhậm Yên Nhiên lẩm nhẩm vài tiếng, vẻ mặt phiền não từ trên xe bước xuống. Hôm nay nàng đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của một người bạn, cùng đám bạn ngỗ ngáo quậy đến 9h đêm. Vì muốn nghỉ ngơi nên đã về sớm, nào ngờ giữa đường bị lạc tay lái. Đây là chiếc xe hơi thể thao đời mới hiệu Ferrari, giá hiện tại gần 5 triệu tệ. Nàng mới mua nó khoảng nửa năm thôi, bây giờ lại bị hỏng, thử hỏi làm sao mà chịu được a. Nhậm Yên Nhiên liền lấy điện thoại ra để gọi về nhà, trong lúc đó có hai thanh niên đầu hói cua đi đến. “Người đẹp, xe bị hư à?” Có cần tụi anh giúp đỡ không?” Một trong hai thanh niên quan tâm đến trước Nhậm yên nhiên hỏi Người thanh niên còn lại tựa vào chiếc xe, cặp mắt giống như tên trộm đảo quanh không biết nhìn gì ở bên trong xe. “Không cần”, Nhậm yên nhiên liếc nhìn người thanh niên trước mặt rồi quay số điện thoại về nhà. “A lô, phụ thân à, con là tiểu Nhiên đây. Xe của con hư rồi, ba mau cho người đến giúp con, con đang ở….” Nàng nói còn chưa hết câu thì bất ngờ một bàn tay to lớn chồm tới chụp lấy điện thoại của cô. Đồng thời lúc đó, người thanh niên khác đã chồm vào xe nàng hết nửa thân người, đang cầm ví tiền của nàng. Nhậm yên nhiên lặng người đi, một lúc sau mới hồi thần lại thì hai thanh niên đã chạy xa đựơc mười mấy mét rồi. Ví tiền có hơn 2000 NDT, ngoài ta còn có thẻ ngân hàng nhưng Nhậm yên nhiên không quan tâm. Điều nàng lo lắng là điện thoại đã bị cướp, xung quanh lại không có điện thoại công cộng thì làm sao có thể liên lạc với người nhà bây giờ? Cũng có nhà dân cách đây khoảng 20 dặm nhưng cô tự nghĩ làm sao có thể đi bộ đến đó được. “Có cướp, có cướp” Nhậm yên nhiên hô to tuy nhiên tiếng của cô dường như bị âm thanh của xe trên đường át đi. Tại mặt phía bắc của con đường có một quảng trường nhỏ dành cho người bộ hành nghỉ chân, lúc này có một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi đang nằm tại đó. Hắn dường như đang ngủ rất say, nhưng khi Nhậm yên nhiên kêu to thì giọng của nàng rót vào tai hắn rất rõ ràng. Hắn lập tức bật dậy, nhìn thấy tràng cảnh đang xảy ra, liền lập tức đuổi theo hai tên cướp. Tốc độ chạy của hắn tựa như gió cuốn, nhanh chóng chặn trước mặt 2 tên cướp. “Muốn chết hả?” Thấy có người chặn đường, 2 tên cướp lập tức móc chuỷ thủ ra, hung hăng thét. Thanh chuỷ thủ dài ba tấc, dưới ánh đèn đường lộ ra hàn quang sắc lạnh, thật sự là sắc bén. “Giúp tôi với! Chúng cướp ví tiền và điện thoại của tôi” Nhậm yên nhiên thấy có người chặn 2 tên cướp, từ xa hét lớn. “Hai vị đại ca, tiền tài là dựa vào sức lao động của mình mà kiếm, tại sao lại cướp của người khác. Trả lại đây, ta giúp các ngươi hòan lại chủ nhân của nó.” Người thiếu niên chặn trước 2 tên cướp nói. “Con mẹ nó”, tên cướp điện thoại lúc nãy vừa chửi vừa cầm chuỷ thu xông về phía người thiếu niên. Tuy nhiên, không làm cho thiếu niên sợ hãi. Thanh chuỷ thủ vừa chạm vào y phục người thanh niên đã bị gãy đôi. Dường như y phục của thiếu niên này làm bằng kim loại hay sao ấy. Tên cướp giật mình, nhưng sau đó dùng tay đấm về phía mặt của thiếu niên. Tên cướp này có luyện qua vài năm quyền anh, nên quyền đầu có lực đạo rất mạnh, thiết nghĩ nếu dụng toàn lực xuất một quyền và trúng thì mặt người thiếu niên không biết trở thành gì a. Nhưng đáng tiếc, quyền đầu của tên cướp không trúng được đối phương mà phản ngược lại tự đấm vào ngực mình, trông như một thiết chuỳ trăm cân đập vào đá tảng, làm hắn bay ra xa khoảng hai trượng rơi luôn vào bụi cỏ ven đường. Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, lại quá quỷ dị khiến cho tên cướp còn lại chết lặng. Ở đằng xa, Nhậm yên nhiên nhìn thấy, vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ, không biết suy nghĩ cái gì. “Ngươi xông vào đánh ta, nhưng ta lại không thể chạm vào các ngươi được, dù chỉ một ngón tay.” Thiếu niên nhìn vào tên cướp đã bất tỉnh ven đường,ánh mắt dường như toát ra lời xin lỗi, sau đó tự lẩm nhẩm ”Ah, “Tụ Nguyên THuật”, ta luyện đã được hơn một năm rồi nhưng lại không thể tuỳ tâm sở dục khống chế nó a!” Tên cướp còn lại giờ này mới hồi thần một chút, liền lấy cái ví tiền và điện thoại cướp được quăng xuống đường, sau đó nhắm hướng đông bỏ chạy. Chạy được một khoảng, hắn quay đầu lại nói “tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Chờ đó, huynh đệ Quang đầu bang (bang hội để tóc hói cua) sẽ kiếm ngươi đó.” Thiếu niên dường như không để ý tới những lời đó, đưa tay lượm lại ví tiền và điện thoại, sau đó đến trước mặt Nhậm Yên Nhiên. “Cảm ơn anh” Nhậm Yên Nhiên nhận lại ví tiền và điện thoại, mỉm cười nói. Dưới ánh sáng của đèn đường, Nhậm Yên Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt đánh giá. Hắn đầu tóc bù xù, y phục loàng xoàng, mũi cao, hai mắt sáng như sao, cơ thể đối xứng, cao ráo. Nếu như được tắm rửa và thay quần áo, sẽ rất anh tuấn tiêu sái a. “Không cần khách sáo”, thiếu niên cười nói, lộ ra hàm răng trắng bóng, nói xong quay đầu trở lại quãng trường. Thiếu niên này xuất thân từ một làng nhỏ ở sâu trong núi, đến thành phố để mưu sinh, không thân không thích tại thành phố. Vì không muốn tốn tiền thuê khách sạn, hắn đã chọn quãng trường làm nơi nghỉ chân. Mặc dù màn trời chiếu đất nhưng có hoa cỏ lại có sao trời, cảm giác thật không tệ a. (có ai thử chưa…) “Nè anh, chờ tôi với” Nhậm yên nhiên lấy trong ví ra hai trăm tệ , chạy đến dúi vào tay thiếu niên nói “cám ơn anh đã giúp đỡ, đây là lòng biết ơn của tôi” “Tôi không cần” thiếu niên lắc đầu nói. Nhậm yên nhiên yên lặng nhìn thiếu niên trở lại quãng trường, rồi nằm lại chỗ cũ, trong lòng nghĩ” cho tiền ngươi không lầy? Có thể là đồ ngốc hoặc cũng có thể là làm bộ ra vẻ?? Hừ, không lấy thì thôi. Trở lại ngồi trong xe, Nhậm yên nhiên lấy điện thoại gọi cho phụ mẫu nàng lần nữa. Tập đoàn Phong Vân có tổng bộ nằm tại thành phố này. Tập đoàn có hàng trăm chi nhánh trên toàn thế giới, hoạt động kinh doanh trên hầu hết các lĩnh vực thương mại. Trong đại tập đoàn này, Nhậm thị gia tộc sở hữu 80% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Nhậm Đạo Viễn, thân là gia trưởng của gia tộc, đồng thời kiêm luôn chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị và Tỗng giám đốc tập đoàn. Tài sản cá nhân của ông ta khổng lồ, đã đạt mức nghìn tỷ. Biệt thự của Nhậm Đạo Viển có tên là “Phong Vân Lục Hiệu”, toạ lạc tại phía đông thành phố. Về diện tích cũng như mức độ hào hoa thì đứng thứ hai không ai dám đứng nhất. Nhậm Đạo Viển cư trú tại đây. “Nếu không có thiếu niên đó giúp con thì con không biết phải làm thế nào nữa” Sau khi về đến nhà, Nhậm Yên Nhiên ngồi kể lại chuyện đã xảy ra cho phụ mẫu của cô, Nhậm Đạo Viển và Triệu mạn lệ. “Con gái yêu, mau lại đây cho mẫu thân xem có bị gì không” Triệu Mạn Lệ rất yêu thương cô con gái bé bỏng này, sau khi nghe thuật lại câu chuyện liền khẩn trương xem xét. “Mẫu thân à, không có gì đâu. Xem nè, con gái của mẹ hoàn toàn khoẻ mạnh đây”. Nhậm yên nhiên ôm lấy cổ mẹ cô, nhõng nhẽo nói. “Tiểu Nhiên à, con nói hai thanh niên cướp điện thoại và ví tiền của con là người của Quang đầu bang phải không? Quang đầu bang tại thành phố không phải dễ chọc vào đâu.” Nhậm đạo viễn vừa nhâm nhi tách trà xong, đặt tách trà xuống hồng mộc trà kỷ nói. “Bọn cướp thực sự nói vậy mà. Sau khi chúng đánh không lại thiếu niên đó thì đã bỏ chạy, sau đó nói huynh đệ Quang đầu bang sẽ tìm ngươi” “Hưm, nói vậy thực sự là Quang đầu bang rồi.” Nhậm Đạo Viễn mắt toả hàn quang, quyền đầu đấm mạnh xuống hồng mộc trà kỷ làm cho nước trà văng tung tóe. “hừ, Quang đầu bang…Quang đầu bang… giỏi cho bọn này, dám đụng tới con gái yêu quí của ta” Quang đầu bang là hắc bang hội có thực lực tại thành phố này. Là thành viên phải mặc trang phục của bang hội. Họ làm tất cả các việc phạm pháp, nhỏ thì trộm cướp, còn lại là mua bán ma tuý và vũ khí, không việc nào không làm. Tuy nhiên, quang đầu bang có khả năng thành lập được bang phái trong bối cảnh nhiều bang phái hắc đạo tranh nhau, thì dĩ nhiên phải có thực lực hùng mạnh. Đó là nhờ vào bang chủ cùng mấy vị đường chủ có thân thủ bất phàm. Về thực lực nói chung thì Quang đầu bang không phải là đối thủ của Nhậm Đạo Viễn thuộc Phong Vân tập đoàn, tuy nhiên họ cùng phong vân tập đoàn một ngoài sáng, một trong tối. Nếu xảy ra tranh chấp thì sẽ gây ra nhiều tổn thất. Tuy nhiên, con gái bảo bối bị người khi phụ, Nhậm Đạo viễn làm sao mà bỏ qua cho được. “Phụ thân, Quang đầu bang là tổ chức như thế nào vậy ?” Nhậm yên nhiên không biết gì, liền tò mò hỏi. “Thôi đừng hỏi nữa, trở về phòng ngủ đi. Mạn Lệ à, em cũng đi nghỉ sớm đi. Anh còn một số vấn đề phải giải quyết” Nhậm đạo viễn dựa vào sofa, nhắm mắt lại. Triệu mạn lệ mỉm cười đứng dậy cùng với người hầu trở về phòng. “Đã có lệnh rời đi, ai dám không nghe?” Nhậm yên nhiêm bíết tính của cha mình, rất nghiêm túc. Lẫm nhẫm mấy câu rồi cùng mẫu thân cô trở về phòng. “Tiểu nhiên à, Dư quản gia sau khi đón con về, thiêu niên đó vẫn còn nằm tại quản trường phải không?” Nhậm đạo viễn đột nhiên hỏi. “Dạ, vẫn còn. Con đoán hắn nhất định đến từ làng quê nghèo khó, lo lắng tiền không đủ nên không thuê khách sạn mà nằm ngủ tại đó, không tốn tiền mà lại mát mẻ nữa.” Nhậm yên nhiên mỉm cười nói. Nhậm đạo viễn sắc mắc có chút nóng giận nói: “cười cái gì? Con không phải cũng đến từ làng quê sao? Hừm, ta nòi cho con biết, hai tổ chức đặc biết thuộc phong vân tập đòan là Phong vân và Phong hổ, phân nửa các thành viên chủ chốt đến từ làng quê đó. Còn nữa, bình thường ta dạy con cái gì? Làm người phải trọng tình trọng nghĩa, tri ân tất báo. Người ta có lòng tốt giúp con, sao con lại…? “Ba à, ba không biết đâu, hắn có vấn đề đó. Con biếu cho hắn 200 tệ, hắn không nhận cũng không nhìn rồi bỏ đi.” “200. Ít vậy mà con cũng gọi là tạ ơn sao?.” “Vậy con phải làm thế nào? Nếu vậy thì phụ thân cho người mang tiền đến biếu hắn là xong. Chuyện này đâu quan trọng gì đâu.” “Được rồi, đựơc rồi, con đi ngủ đi” Nhậm đạo viễn phất tay bảo con gái, chỉ còn lại mình ông ngồi tại sofa tiếp tục uống trà. “Chuỷ thủ không làm hắn bị thương? Tên cướp bị văng ra xa hai trượng?” Nhiệm đạo viễn nghĩ lại lời kể của con gái, thình lình mắt sáng lên., “Nói vậy, hiếu niên này không phải là cao nhân thâm tàng bất lộ sao?” Trầm tư một chốc, Nhậm đạo viển gọi Dư quản gia đến dặn dò. “Dư quản gia, hiện tại là thời khắc mở rộng phát triển, tập đoàn cần có nhiều nhận tài. Không biết ông dùng phương pháp gì, nhưng đừng để lộ, nhất định phải có được thiếu niên đó. Ông hiểu ý ta không? “ Dạ, hiểu rồi, thưa chủ tịch. Ý của chủ tịch là nếu thiêu niên đó hiện giờ không có gì, chỉ như một tờ giấy trắng thì phải thu về cho Phong vân tập đoàn sử dụng. Nếu như ngược lại, hắn nói là giúp tiểu thư lấy lại ví tiền và điện thoại không thật tâm thì hắn sẽ có mưu đồ gì đó, cần phải…” “ Tốt lắm, ông đi chuẩn bị đi. Còn nữa, ta hy vọng trong hai ngày phải có được tin tức của thiếu niên này” “Dạ, thưa chủ tịch”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang