[Dịch]Vệ Tư Lý Hệ Liệt

Chương 1 : (1) Người mù kỳ dị và con khỉ giấy

Người đăng: Qing Luan

Khí trời cực kỳ oi bức, mặt trời nóng tới bỏng người. Tôi ngồi trước bàn làm việc ở trong văn phòng, nhìn xuống những người đi đường ở phía dưới, chỉ thấy họ rất vội vã. Thành phố lớn chính là như thế, dường như mỗi người đều không thể ngồi yên, thời gian cũng không đủ cho mỗi người sử dụng. Nhưng trong mấy tháng qua tôi lại là một kẻ ngoại lệ. Sau khi trở về từ Bath – Appalachian, tôi vẫn luôn muốn quên câu chuyện kia đi. Nhưng tôi lại không thể làm được. Trước mắt tôi vẫn luôn hiện ra bóng dáng của Lê Minh Mân, cô với hoa kim cương giờ đã an nghỉ dưới mặt đất, đã kết thúc một đời truyền kỳ. Cho đến tận tháng này, tôi mới lấy lại được một chút tinh thần. Mỗi buổi sáng, tôi đều tới văn phòng ngồi một lúc. Ở trong công ty xuất nhập khẩu của mình, tôi có một văn phòng riêng. Tôi chỉ tới ngồi một lúc, vì đối với nghiệp vụ xuất nhập khẩu thì tôi dốt đặc cán mai, tất cả mọi việc đều do quản lý của tôi phụ trách. Ngày hôm nay, đang lúc tôi đang ngồi nhìn xuống phố phường, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên giọng nói của nữ thư ký Thái tiểu thư: - Vệ tiên sinh, có khách muốn gặp anh. - Khách ư? – Tôi hỏi lại: -Tôi đâu có hẹn với ai? Tôi chỉ muốn lẳng lặng làm một chiếc đèn cầy đứng ở một xó. Cho nên tôi gần như giũ sạch tất cả mối giao thiệp, đương nhiên càng không hẹn ai tới công ty gặp mình. -Vệ tiên sinh, anh không hẹn bất cứ ai, nhưng người khách đó lại nói rằng không thể không gặp anh. -Được rồi! – Tôi nghĩ một chút: -Là người như thế nào vậy? -Là một người. . . chắc là hai người. . . - Giọng nói của Thái tiểu thư vô cùng do dự. -Thái tiểu thư, hôm nay cô nhận được mấy bức thư tình thế? – Tôi hỏi trêu cô nàng. Thái tiểu thư là một mỹ nữ nổi danh trong tòa cao ốc này, toàn bộ nhân viên nam trong văn phòng cao ốc, kể cả đã kết hôn hay chưa lập gia đình đều lấy chuyện có thể mời cô đi ăn cơm là một chuyện rất vinh dự. Cô nói rất hàm hồ, thậm chí là cả khách có một người hay hai người cô cũng không biết rõ. Đại khái là vì hôm nay có quá nhiều cuộc hẹn khiến cho cô nàng không biết làm thế nào, dường như tôi có thể nhìn thấy gương mặt cô đang đỏ ửng lên. Vì không thể để cô nàng khó xử thêm nữa cho nên tôi lập tức nói: -Mời khách vào đi! -Cho tất cả vào ư? – Nàng do dự hỏi. -Rốt cuộc là có mấy người? – Tôi cũng có phần không kiên nhẫn được nữa. -Vệ tiên sinh, chỉ có một người muốn gặp anh, nhưng tôi sợ là hai người bọn họ đều muốn cùng vào với nhau. – Thái tiểu thư trả lời như thế, quả thực cô nói năng có phần lộn xộn. Trong sát na đó, tôi xoay người nghĩ lại, cô nói như vậy có phải vì những người đó đang đe dọa cô không? Tính cảnh giác của tôi lập tức được đề cao, tôi trầm giọng nói: -Mời bọn họ cùng vào đi! Sau khi tôi ra quyết định đối với tình huống này, tôi tắt điện thoại đi, rồi lập tức kéo ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có đặt một khẩu súng ngắn chuôi bằng ngà voi, đồng thời, tôi nhấn một công tắc trên bàn làm việc. Một tấm thủy tinh vốn được đặt ở trên mặt bàn bị dựng lên, ngăn ở trước mặt tôi. Đây là một tấm thủy tinh không vỡ, có thể chặn được sự tấn công của súng ngắn ở cự ly gần có đường kính khoảng 4, 5 inch. Nó đã từng cứu tôi một lần. Từ trong giọng nói của Thái tiểu thư, tôi đã thấy chuyện có điểm không bình thường, bởi vậy tôi mới lập tức chuẩn bị cho tốt. Tôi dựng tấm kính tránh đạn ở trước mặt mình, bởi vì ánh đèn trong phòng được bố trí rất tài tình nên nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó mà phát hiện ra. Nếu như người tới đây để làm loạn, vừa vào cửa thì sẽ rút súng tấn công tôi luôn. Như vậy, súng của hắn sẽ bắn không trúng vào tôi, mà chỉ va chạm vào lớp kính tránh đạn của tôi, tôi có thể thong thả đánh trả. Lần trước đó, tấm thủy tinh tránh đạn đã cứu tính mạng tôi, chính là trong tình hình phát sinh như thế này. Tôi chuẩn bị xong chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên những tiếng "Cốc! Cốc!", tôi đè hơi thở, nói: -Vào đi! Tôi nhìn nắm đấm cửa chuyển động, cửa bị đẩy ra. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của tôi không khỏi cực kỳ căng thẳng. Thế nhưng trong khoảnh khắc, đó tôi lại cảm thấy phát mặt nhìn nóng tới phát sốt! Cuộc sống của tôi làm cho tinh thần của chính mình giống như kéo căng ra. Người đi vào cũng chẳng phải "Kẻ cướp" trong suy nghĩ, đồng thời, tôi cũng đã hoàn toàn hiểu rõ lời của Thái tiểu thư. Đi vào là hai người, nhưng chỉ có một người muốn gặp tôi, nhưng hai người lại phải đi vào cùng nhau. Tất cả chuyện này đều vô cùng đơn giản, bởi vì một trong hai người là một người mù, không có người khác dẫn thì ông ấy làm sao có khả năng đi lại trong một hoàn cảnh xa lạ! Người mù đó là một người già, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc một bộ trang phục thời Đường toàn sắc trắng, trong tay nắm một cây trượng đầu khảm ngà voi, được điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Bên trong túi áo của ông còn lộ ra một chiếc đồng hồ bằng vàng, và còn cài một miếng ngọc phỉ thủy nặng trĩu, tất cả những điều này đều tỏ rõ ông ấy là một người vô cùng giàu có. Ông ấy vừa vào cửa, liền tháo kính đen xuống, cho nên tôi lập tức biết được ông ấy là một người mù. Người dẫn ông ấy vào là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi mặc đồng phục. Như vậy, hai người này tất nhiên sẽ không dùng bạo lực để đối phó với tôi, nên tôi lập tức để tấm thủy tinh chống đạn trải lại trên bàn, và đóng ngăn kéo lại. Khi đó, tôi không khỏi kỳ quái: ông lão này tới tìm tôi có việc gì vậy nhỉ? Sau khi ông ấy đi vào, cây trượng hơi hướng về phía trước, trước khi tiến thêm một bước, tôi đã hạ thấp người xuống nói: -Mời ngồi, mời ngồi! Ông ta ngồi xuống, lấy trong áo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé kia, cô bé lại giao cho tôi. Tôi cầm lấy xem xét, chỉ thấy trên đó viết ba chữ: Vu Đình Văn. Ba chữ đó, không hề có một chút ý nghĩa nào với tôi, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cái tên như vậy. Tôi cẩn thận quan sát thoáng qua ông ấy, vừa khách sáo, vừa đoán chừng ý đồ ông ấy tới đây. Tôi vừa rồi căng thẳng cũng hoàn toàn không phải là không có lý do, là bởi vì sau khi tôi trở về từ Corsica, ngoại trừ cõi lòng tràn ngập buồn đau, thì chẳng thu hoạch được thứ gì nữa, nhưng mà có một vài người lại cho rằng tôi đã lấy được kho báu, họ đang muốn chia món lợi đó với tôi! Mà những người muốn chia chén canh với tôi đều là những kẻ cướp chạy trốn, một khi gặp lại, lúc nào cũng có khả năng đánh nhau to. Sau một hồi khách sáo, tôi hỏi thẳng: -Vu tiên sinh, ông tới gặp tôi là vì chuyện gì thế? Theo hướng tiếng nói của tôi phát ra, Vu Đình Văn dùng đôi mắt không nhìn thấy gì trông về phía tôi, ông từ tốn nói: -Có một vụ mua bán lớn muốn bàn bạc với anh. Tôi lập tức nói: -Vu tiên sinh. Ông tìm lộn người rôi, ông không nên tìm tôi mà phải tìm quản lý của tôi. Vu Đình Văn đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười của ông cực kỳ vang dội, khiến cho thần kinh đang thả lỏng của tôi lại căng lên. Ông ta cười một lúc, rồi mới nói: -Vệ lão đệ, vụ mua bán lớn này chỉ có ta và đệ mới có thể thực hiện thành công! Cách xưng hô của ông ấy với tôi khiến cho tôi cả kinh, dĩ nhiên tôi biết ông ấy cũng không phải là hạng nhân vật bình thường. Tay của tôi nhẹ nhàng kéo ra một cái khác ở trên bàn làm việc, ấn xuống một cái. Lập tức một chiếc máy ghi âm cực kỳ tốt đã bắt đầu hoạt động. Tôi cười hiểu ý, đồng thời tôi cũng tin rằng Vu Đình Văn nhất định không phải cái tên thật sự của ông ta, tôi nói: -Vu tiên sinh, ông đã tới tìm tôi, đương nhiên nên biết đôi khi tôi tuy không phải là thái thú pháp luật, nhưng đều chỉ giới hạn trong việc trừng trị một vài tên khốn nạn mà pháp luận không có cách nào ngăn chặn được, còn về những chuyện quá mức, tôi tuyệt đối sẽ không làm! Vu Đình Văn cũng không trả lời ngay, ông ta nói với cô bé ở bên cạnh nói: -Cho tôi một điếu thuốc. Cô bé kia lấy ra một điếu thuốc ở trong bao thuốc lá ở trên bàn trà, ông ta cầm lấy, châm lửa, hít một hơi thật sâu, nói: -Vệ lão đệ, hoàn toàn không phạm pháp! -Ồ, thật sao? – Ngữ điệu của tôi cực kỳ lười biếng. Ông ta đột nhiên khom người về phía trước, nói: -Đó là một khối lượng lớn vàng thỏi, tiền giấy của các quốc gia. – Giọng nói của ông ta trở nên gấp gáp: -Còn có rất nhiều, thực sự còn nhiều lắm, hơn nữa nhưng thứ này hoàn toàn là vật vô chủ, chúng ta có thể. Tôi không chờ ông ta nói xong, tôi đã lớn tiếng hô lên: -Không! Ông ấy chợt ngẩn người. Tôi lập tức lại nói: -Vu tiên sinh, rất xin lỗi ông, tôi muốn xin lỗi vì không thể đón tiếp được nữa. Vu Đình Văn lập tức đứng lên, lại ngẩn người một lúc lâu, giống như đang lẩm bẩm nói: -Chẳng lẽ là ta tìm lộn người rồi sao? Sau khi tôi trải qua những chuyện liên tiếp khi tìm kiếm kho báu Rommel, tôi tin sau này, lại có những người nhắc tới chuyện kho báu gì đó với tôi. Tôi đều hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí! Trong giọng nói của Vu Đình Văn có chút run rẩy, điều đó khiến cho khẩu âm Giao Đông của ông ấy càng đậm thêm, ông ta nói: -Lão đệ, anh thậm chí còn không muốn nghe tôi nói một câu sao? Tôi nói: -Thật xin lỗi, tôi không muốn. Ông ta thở dài một hơi, nói: - Được! Ông ấy cũng không trì hoãn thêm nữa, quay người liền đi ra cửa. Sau khi ông ấy đi khỏi, tôi tua cuộn băng ghi âm một lần, lại thêm lần nữa. Trong lúc đó đột nhiên tôi đã xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, bởi vì từ giọng nói của Vu Đình Văn, tôi chẳng những phát hiện sự thất vọng vô cùng mà còn phát hiện được nỗi sợ hãi tương đương! Tôi vội vàng bấm một dãy số, người nghe điện thoại là một người trẻ tuổi trong lòng có khát vọng làm thám tử, cậu ta đang làm việc ngay trong công ty của tôi. Cậu ta có suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, tên của cậu ấy là Quách Tắc Thanh. Tôi chờ cuộc điện thoại được kết nối, lập tức nói: -Tiểu Quách, là anh đây, một già một trẻ vừa đi khỏi phòng làm việc của anh, chú có để ý thấy không? -Tất nhiên, người già kia có thể là một nhà tài phiệt về hưu, nhưng xuất thân của ông ấy không quá tốt bởi vì tay của ông ấy rất thô, hơn nữa… – Cậu ta nói thao thao bất tuyệt. Tôi không chờ cậu ta phân tích kỹ ra, liền nói: -Tốt, chú lập tức theo dõi ông ấy, đừng để ông ấy phát hiện ra. Quách Tắc Thanh đồng ý một cách hưng phấn. Tôi kết thúc cuộc gọi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vu Đình Văn và cô bé kia đã tới phía đường cái trước mặt, bọn họ đứng ở đường cái trước mặt một lúc giống như không biết làm thế nào. Sau đó, tôi thấy Quách Tắc Thanh cũng băng qua đường cái. Vu Đình Văn từ từ đi về phía trước, Quách Tắc Thanh bám sát phía sau, chỉ trong chốc lát, ba người họ đã chui vào trong dòng người ồn ã, nhìn không thấy nữa. Tôi ngáp một cái, rồi lại ngồi xuống ghế. Một lát sau, tôi đi khỏi văn phòng, nói với Thái tiểu thư: -Tiểu Quách tới tìm tôi, thì bảo cậu ấy gọi điện thoại tới nhà tôi. Thái tiểu thư tất nhiên còn nhớ rõ lời nói vừa rồi, thế nên đỏ mặt, khẽ gật đầu. Cô nàng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất đoan trang, khó trách sao phái nam trong cả tòa cao ốc đều mê muội vì cô. Chẳng mất bao lâu, tôi đã về tới nhà, hẹn với ba người bạn tới chơi bài brit. Tôi căn bản đã quên hết chuyện về Vu Đình Văn. Đợi tới lúc ba người bạn của tôi nói lời tạm biệt ra về, nhìn thời gian đã gần năm giờ chiều, thế mà Quách Tắc Thanh vẫn không gọi điện thoại tới. Tôi lập tức gọi điện thoại về công ty, người trong công ty trả lời tôi là cậu ta vẫn chưa về. Tôi suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này có hai khả năng: một là Vu Đình Văn là một tên điên trí óc hám tiền, lời ông ta nói với tôi là hoàn toàn vô nghĩa. Hai là, lời của ông ta nói thật sự có chuyện lạ. Lúc tôi phái Tiểu Quách đi theo dõi ông ta, tất nhiên trong lòng tôi đã nhận định Vu Đình Văn chính là dạng người thứ nhất. Thế nhưng bây giờ xem ra, suy đoán của tôi không đúng rồi, tôi đã khiến Quách Tắc Thanh dấn thân vào trong nguy hiểm cực lớn. Tôi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Quách. Mà lo lắng này, càng ngày càng đậm. Mãi cho tới nửa đêm, chuông điện thoại mới bắt đầu rung lên dữ dội. Tôi nhảy bật dậy từ trên giường, nhấc ống nghe lên, nói: "Tiểu Quách ư? " "Không phải Tiểu Quách, Tiểu Quách xảy ra chuyện rồi!" Đó chính là giọng nói quản lý của tôi, tôi cả kinh, hỏi: "Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đang ở đâu?" "Đang ở trong bệnh viện, cậu ta bị trọng thương, anh mau tới đi!" "Trời ạ!" Tôi không nén được kêu lên, nhìn ra phía ngoài, trời đang mưa, tôi cũng không kịp thay quần áo, mặc một chiếc áo mưa ra bên ngoài áo ngủ, lái xe chạy như bay trên đường đêm yên tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi đã tới bệnh viện. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang