[Dịch] Boku wa Tomodachi ga Sukunai

Chương 1 : Chương mở đầu

Người đăng: no_dance8x

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Tôi sẽ thành thật nói với bạn rằng, dưới đây là một ảo giác. Chúng tôi cùng đến một hòn đảo nhiệt đới ở miền Nam. Mặc dù đảo nhiệt đới miền Nam có rất nhiều loại khác nhau nhưng hình ảnh có thể lướt qua tâm trí của mỗi người sẽ là: quần áo thiếu vải, bãi biển xinh đẹp, những trái dừa và điệu nhảy Hula, v.v... Đây là những thứ một thiên đường mùa hè bình thường nên có. Chúng tôi, những thành viên của 'câu lạc bộ Láng Giềng', đang dành hầu hết thời gian của mình cho thiên đường này. Trong khi tôi nằm trên chiếc ghế biển để thưởng thức ánh nắng mặt trời, mọi sự chú ý của tôi lại hướng về bãi biển. Ở nơi đó có hai cô bé đang vui vẻ xây một lâu đài cát. Cô bé khoảng mười tuổi; với một cặp mắt xanh biếc, mái tóc bạc và đồ bơi của trường; là Takayama Maria. Bạn thấy đấy, cô bé ấy đúng là một loli. Cô bé là nữ tu của trường thánh Chronica và là người giám sát của câu lạc bộ Láng Giềng. Cô bé lớn hơn một chút, với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh đỏ khác nhau, là Hasegawa Kobato. Thay cho bộ váy goth-loli thường mặc, hôm nay cô bé mặc một bộ đồ bình thường. Bởi lẽ, cô bé đang mặc một bộ bikini thuộc loại ngắn củn cởn. Kobato là em gái ruột của tôi, Hasegawa Kodaka. "Aniki muốn uống một chút nước trái cây không?" Tôi liếc nhìn người đang nói chuyện với mình. Người này ăn mặc rất dễ thương, với bộ đồ bơi hai mảnh, dạng váy. Trên tay cậu ấy là một ly nước trái cây được trang trí trông rất nhiệt đới. Đây là một cậu trai xinh xắn luôn nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. "À, cảm ơn." Tôi nhận ly nước trái cây từ cậu ấy và bắt đầu uống nó. Nằm trên một chiếc ghế không xa là một cô gái đeo kính. Trên tay cô ấy là thức uống và tay còn lại là quyển sách mà cô ấy đang đọc. Cô gái này, với mái tóc đuôi ngựa và áo tắm một mảnh kèm theo áo khoác ngoài, là Shiguma Rika. Quyển sách trên tay cô ấy là truyện doujinshi BL giữa UC Gundam và EVA 00. [1] "Ahaha, đỡ nè~~~♥!" "Kyaa, lạnh quá~~~♥!" Bên bờ biển có hai cô gái đang vui vẻ vẩy nước với nhau. Cô gái mặc bộ bikini có hoa văn xinh đẹp, mắt sáng, tóc vàng và dáng người đẹp là Kashiwazaki Sena. Đồng hành với cô là Mikazuki Yozora, một cô gái tóc đen, mắt sắc. Áo tắm của Yozora là, biết nói sao đây... Nó là thứ không thể gắn với những từ như quyến rũ, xinh xắn, hoặc thậm chí là đáng yêu. Toàn thân cô ấy, từ cổ đến chân, đều được bao phủ bởi bộ đồ tắm sọc trắng đen. Hình ảnh hai cô gái dễ thương chơi đùa và cười giỡn với nhau cứ như cảnh trong tranh! Khi nhìn vào, nó có thể làm trái tim của bạn đập nhanh hơn. Yozora và Sena Có gì đó không ổn, trông chúng tôi như đang cố lấp đầy thực tại. Thực tại tuyệt vời làm sao. Thực tại ảo diệu làm sao. "Ahaha... thực tại ảo diệu làm sao... Tôi hạnh phúc quá, ahaha. Tất cả mọi người trong câu lạc bộ Láng Giềng đối xử tốt với nhau... ahahahaha..." Nhưng như tôi đã nói trước đó, đây chỉ là một ảo giác. "-npai. Tỉnh lại đi senpai... kìa." [2] *XOẸT XOẸT XOẸT* "~~~~~~~~~!?" Một cú sốc điện chạy dọc người tôi, và ý thức mơ hồ của tôi bị kéo về hiện thực. "Sốc điện" không phải là phép ẩn dụ; tôi thực sự bị giật. Và người đánh thức tôi bằng điện đang ngồi ngay bên cạnh tôi. "Hè hè hè, anh muốn trốn một mình. Anh ranh mãnh lắm, Kodaka-senpai." Shiguma Rika nói với nụ cười điên khùng. Cô ấy cận, mặc đồng phục trường cùng với áo khoác thí nghiệm. "Anh đã thấy một cảnh tượng vui vẻ..." Tôi trả lời với cái nhìn xa xăm. "Và cảnh tượng đó là gì?" "Yozora và Sena chơi đùa vui vẻ cùng nhau." "Đúng là một cảnh tượng phản khoa học." "Nó không hề phản khoa học..." Nhưng, bạn biết đấy, tôi hiểu tại sao Rika nói vậy. Không có cách nào khiến hai người đó chơi thân với nhau. Ví dụ, lúc này: "Bắt đầu thấy mọi thứ khó khăn rồi hả? Cô có thể đầu hàng ngay bây giờ; điều đó tốt cho cô, Thịt à..." Cô gái tóc đen, Mikazuki Yozora, nói với đôi mắt đỏ ngầu. "Hè hè hè... chính cô mới là kẻ phải bỏ cuộc, đúng không? Cô đang ngạt thở kìa." Cô gái tóc vàng, Kashiwazaki Sena, trông phấn khích hơn cả Yozora. Nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt của cả hai. Đột nhiên cả hai đâm đũa của họ vào nồi lẩu sủi bọt, cùng gắp một số "thứ" đen thui ra khỏi nồi. Họ ngay lập tức nhét "thứ" đó vào miệng mình. "Ugh…" "Guh…" Trông họ như vừa trốn thoát thành công; họ hét lên trên bờ vực sụp đổ. "A, ah, ahh, cay quá à!" Yozora nắm chặt cổ họng với vẻ đau đớn. "Ư… ư… ngọt… không đúng lắm… tôi thấy trong miệng nhầy nhụa quá. Cổ họng tôi, nó như đang rửa ra... gớm quá..." Mắt Sena trợn ra sau đầu, trong khi nước mắt tuôn như suối. Trở lại thế giới thật, chúng tôi đang ở trong địa ngục. Trước khi xảy ra chuyện này, chúng tôi ở trong một căn phòng nhỏ với nội thất xinh xắn kiểu phương Tây. Cả bảy người chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn nhỏ ở giữa căn phòng. Giữa bàn là một cái nồi. Cái nồi này chứa dung dịch đen quánh và sủi bọt ngay cả khi không có lửa bên dưới. Bên phải tôi là Rika, bên trái tôi là một cô bé tóc bạc và một cô bé tóc vàng mặc váy gothic-loli. Cả hai đều ngã trên sàn nhà. Cô bé tóc bạc trong số đó là Takayama Maria và cô bé tóc vàng là Hasegawa Kobato. "Onii-chan... Onii-chan... quỷ dữ, có quỷ dữ ở đây..." "An-chan, quay về đi, anh không thể giết nó đâu." [3] Cả hai trông có vẻ kỳ lạ, từ biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt đến lời nói mớ cứ như đang gặp phải ác mộng. Ngồi cạnh Rika là Yozora. Ngồi bên cạnh Kobato và Maria-sensei là Sena. Kế đến, chen giữa Yozora và Sena, là cậu trai dễ thương trong trang phục hầu gái; Kusunoki Yukimura. Yukimura âm thầm và máy móc di chuyển đũa qua lại từ nồi đến miệng. Mặc dù chuyển động không ngừng nhưng cậu ta không hề lấy thức ăn trong nồi. Mắt của Yukimura không còn thần thái; cậu ấy đã chết. "Yukimura... cậu qua đời cũng là chuyện tốt..." Tôi buồn bã thì thầm. "Đây nè Kodaka, cậu ăn một ít nữa đi..." "Hè hè hè... ăn nhanh lên. Bây giờ là lúc diễn ra trận chiến quyết định." Yozora và Sena nói điều đó với tôi, trong đôi mắt họ là sự điên rồ. "Ừ..." Vì vậy, với vẻ mặt thất bại, tôi hạ đũa vào nồi lẩu sủi bọt. Bên trong nồi tỏa ra mùi vị ngọt ngào, hôi thối, hoặc có thể nói là chua. Mùi hương đủ mạnh để khiến da tôi co rúm, nước mắt ràn rụa, mũi ngứa ngáy. Trên tất cả, thứ mùi trong nồi mạnh mẽ đến mức khiến tôi phát bệnh. "Này, em có chắc rằng mình không cho thứ gì độc hại vào đó chứ?" "Về mặt lý thuyết thì em chắc! Kodaka-senpai à, máy thử độc của em có thể phát hiện chính xác bất cứ chất độc nào giống vậy..." Rika trả lời ngập ngừng. Thế thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng tôi chỉ muốn có một bữa tiệc lẩu đen thôi mà. Ý tưởng bắt đầu cách đây vài ngày. Sena nói rằng cô ấy muốn ăn lẩu với bạn bè trong galgame. [4] Yozora tình cờ nhìn thấy trò chơi trên màn hình và nhận xét rằng "ăn lẩu cùng nhau là việc mà một nhóm bạn thường làm". Sena và tôi đồng ý. Thế là Yozora đề nghị: "Để tránh những chuyện không may khi ăn lẩu với bạn bè thật, chúng ta hãy tập ăn lẩu ở đây." "Thưởng thức lẩu sau giờ học" là một ý tưởng hồn nhiên. Tất cả chúng tôi đều quan tâm đến nó nên cả bọn đồng ý hẹn nhau sau giờ học. Mặc dù nội quy trường cấm dùng lửa ở bất cứ nơi nào bên ngoài lớp học nấu ăn, song Rika đã phát minh ra một loại nồi có thể nấu ăn mà không cần lửa, nhờ đó nên vấn đề này đã được giải quyết. Khi chúng tôi chọn loại lẩu để làm, Sena nói: "Lẩu đen rất ngon." Rõ ràng cô ấy chọn nó vì trong một số galgame có cảnh bạn bè gặp nhau trong bữa tiệc lẩu đen. Trông họ có vẻ hạnh phúc khi ăn lẩu cùng nhau. Các bạn nghe rồi đấy, bằng cách nào đó chúng tôi nghĩ rằng "chuyện này thật tốt". Sau khi chọn món xong, chúng tôi cũng quyết định rằng tôi, người duy nhất biết thế nào là nấu ăn, nên chuẩn bị phần nước súp. Vì vậy, trong suốt tuần qua, tôi bắt đầu chuẩn bị nước súp màu đen cho nồi lẩu. Sau này, tôi phát hiện mình đã hiểu lầm về lẩu đen. Phần màu đen chỉ là do cường độ ánh sáng giảm đi khi ta cho thực phẩm vào nồi, chứ không phải màu sắc của nước súp. Bằng cách khác, tôi sử dụng mực và mè đen làm nguyên liệu chính cho nước súp. Sau đó, tôi thêm hải sản khác để làm cho nước súp có thêm hương vị. Nhưng dù là cách nào đi chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn cho ra nước súp ngon cho một nồi lẩu đen tuyệt vời. Đầu ngày thứ hai kế tiếp, tôi mở màn tiệc lẩu đen bằng việc đổ nước súp vào nồi của Rika. Màu nước mờ dần. Những người khác cũng cho những thứ còn lại vào nồi. Cuối cùng, tiệc lẩu đen đã bắt đầu. Chuyện của chúng tôi là thế đó. Nước súp được tôi chuẩn bị cẩn thận và tinh tế bỗng bốc mùi khó tả. Tuy nó vẫn giữ được màu đen nhưng không điều gì làm tôi cảm thấy nó khác bùn. Tôi nói với họ rằng chỉ được bỏ thức ăn vào, chứ không nói không được bỏ chất độc vào. Nhưng làm cách nào chuyện này xảy ra? Nó kỳ quái đến mức gây ra ảo giác cho tôi. Khi cho thức ăn của mình vào, trông mọi người rất hạnh phúc. Nhưng lúc ngửi thấy mùi vị khó chịu của nước súp hải sản thì nụ cười trên mặt mọi người đều biến mất. Mỗi khi cho thức ăn vào nồi thì không khí trong phòng trở nên ảm đạm hơn. Maria-sensei và Kobato suy sụp chỉ trong mười phút đầu tiên. Yozora và Sena bị ảnh hưởng đặc biệt; "Đây là lỗi của cô khi nêu ý kiến đần độn về lẩu đen!" "Từ đầu nó đã là lỗi của cô khi đề nghị ăn lẩu đen!" "Nguyên liệu tồi tệ nhất chính là cá trích đóng hộp của cô!" "Nó là một loài cá trích nên mùi vị không thể tệ! Xoài và dâu của cô tồi tệ hơn nhiều!" Hình như họ chỉ cố gắng đổ lỗi cho nhau. Sau một lúc lập luận, nguyên tắc khó hiểu được lập ra: "Người gục ngã cuối cùng là người chiến thắng". Do đó, Yukimura đã chết. Thật may cho tôi khi tất cả thức ăn gắp được đều bình thường, như thịt viên và khoai môn chẳng hạn. (Tôi tự mua cho mình) Nhờ đó tôi sống đến tận bây giờ. Song nó không thể thay đổi thực tế rằng căn phòng này đã trở thành địa ngục trần gian. Rika bị hội chứng mất vị giác nhẹ nên không rõ cô nàng may mắn hay xui xẻo. Dựa vào đôi mắt, rõ ràng cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Rika và tôi tách đũa ra và gắp thứ gì đó ra khỏi nồi lẩu đen xì. Tôi đã phải nín thở để nuốt chúng. Dù nước súp có mùi vị rất tệ nhưng thức ăn vẫn dùng được... nhưng... nhưng... nhưng đó là cái gì? Từ vẻ ngoài... hình như nó là bông cải xanh thì phải? Ở bên kia, hình như Rika đã trúng số. "Bộ nhớ dữ liệu của em cho biết đây là mùi của... Methyl ethanolamine." Câu nói vừa dứt, Rika ngừng cử động. "Em cũng..." Mẹ kiếp, đến bây giờ tôi mới biết lẩu đen chỉ thú vị khi những người tham gia là bạn bè thật sự. Nó không dành cho những người còn lâu mới trở thành bạn. Hơn nữa, những thành viên ngu ngốc của chúng tôi đem đến thêm thương tích với khẩu phần là kẹo mềm và các loại trái cây, những thứ khiến họ phải xin lỗi sau này. Tại sao lúc đó tôi lại nghĩ chuyện này sẽ rất thú vị? Tôi thực sự hối tiếc vì điều này. "Người tiếp theo..." "Tôi biết rồi..." Sena và Yozora ướt đẫm mồ hôi. Họ trừng mắt nhìn nhau với nụ cười đau khổ. Tôi cố gắng nâng đũa lên và cả ba cùng gắp thứ gì đó ra khỏi nồi. Chúng tôi cùng nhồi thức ăn vào miệng và nhai mạnh. "Oh… oh… oehh." "Ọe?!" Sena ngã ra phía sau! Trong khoảnh khắc, nụ cười cao ngạo của người chiến thắng xuất hiện trên khuôn mặt Yozora. Sau đó, khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt: "Uh... ọe..." Và cô ấy bắt đầu nôn mửa. Mắt của Sena và Yozara đều mất đi tiêu cự. Cả hai đều gục ngã. "Này, hai cậu ổn chứ?" Bỏ chuyện này sang một bên, tôi tiếp tục tin rằng đầu óc của những người này đều có vấn đề. Ầy… thứ họ ói ra cũng màu đen… thật kinh tởm. Tôi cảm thấy muốn ói nên vội vã mở tất cả cửa sổ để căn phòng thoáng hơn, sau đó hít không khí trong lành bên ngoài một hơi thật sâu. Kế đến, để bớt buồn nôn, tôi ra ngoài tìm khăn mặt. Nếu phải nói thật thì tôi lo cho tấm thảm bị ói lên hơn là lo cho bọn họ. Đây là một căn phòng trong nhà thờ trường thánh Chronica, "phòng họp số 4". Bây giờ nó đã trở thành một địa ngục đầy xác chết, mặc dù nó vốn là phòng hoạt động của câu lạc bộ Láng Giềng. Câu lạc bộ Láng Giềng, tuy đưa những hoạt động khác nhau và thú vị trên giấy nhưng họ thực hiện chúng một cách đơn giản, không theo bất cứ nguyên tắc nào. Mỗi thành viên trong câu lạc bộ chỉ lãng phí thời gian của họ vào việc trò chuyện, chơi trò chơi, pha trò, viết tiểu thuyết, vẽ manga, tập với nhạc cụ, đóng phim hài, ghi danh vào Shinken Zemi, chuẩn bị chủ đề để nói chuyện và cuối cùng là ăn lẩu đen. Ngay cả khi nghe danh sách hoạt động của câu lạc bộ, bạn chưa chắc hiểu được mục tiêu của câu lạc bộ này. Mục tiêu của câu lạc bộ này, nói thẳng ra, là để kết bạn. Đây là hoạt động câu lạc bộ chán ngắt được thực hiện bởi một nhóm người chán ngắt. Với hai nhân vật nữ chính được ném vào trong mười trang đầu tiên của quyển sách, thế là một phần của câu chuyện về cuộc sống chán ngắt bắt đầu... Chú thích: [1] BL gọi tắt của Boys Love, tức truyện đồng tính nam. Truyện Rika đọc là truyện đồng tính được viết lại từ Gundam. [2] Senpai được sử dụng để chỉ đến những người đồng sự thâm niên của một người trong một trường học, võ đường, hoặc câu lạc bộ thể thao. Tại một ngôi trường, những anh chị học sinh (gakusei) học lớp cao hơn bản thân mình thì được xem là senpai (bậc đàn anh). Giáo viên không phải là senpai. Học sinh cùng cấp hoặc thấp hơn cũng vậy, thay vào đó được gọi là kōhai hoặc gakusei. Trong một môi trường công việc, đồng nghiệp có kinh nghiệm hơn là senpai, nhưng ông chủ của họ không được xem là một senpai. Đối với tiến sĩ, bác sĩ, senpai có thể được sử dụng độc lập bởi chính nó cũng như đi kèm với tên. Do các quy tắc âm vị học trong ngôn ngữ Nhật Bản, mặc dù đánh vần là senpai, âm n chuyển sang âm m, do đó được phát âm là sempai. [3] Onii-chan là xưng hô thông dụng của em gái với anh trai. An-chan cũng giống Onii-chan, nhưng là tiếng địa phương vùng Kansai. [4] Galgame /Bishōjo game: Galge hay game gái đẹp hay dịch nôm na là Game cưa gái, là 1 dạng trò chơi của Nhật là hướng tới khách hàng là nam giới là chính, trọng tâm là việc tương tác với các nhân vật nữ xinh đẹp. Mục đích cuối cùng là thông qua các "sự lựa chọn của người chơi" để chinh phục một hay nhiều nhân vật nữ trong game. -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang