[Dịch] Hoàng Hậu Của Tôi

Chương 2 : Quá Khứ (1)

Người đăng: yencute

Chương 2: Quá Khứ (1) Mỗi một người con gái khi còn trẻ đều từng có một hai bóng hình không thể nào quên, nhớ đến người ấy là nhớ cả những ngọt ngào và chua xót, để rồi rất nhiều năm sau đó, khi ngồi nghỉ ngơi dưới giàn hoa, cô gái năm xưa sẽ lại mơ về hình bóng cũ, âm dung vẫn thế chẳng hề thay đổi, chàng mỉm cười đứng giữa khung cảnh nhạt nhòa khiến cô hoảng hốt ngỡ như ngày mới gặp. Nàng cũng từng nằm mơ về người ấy, nhất là những đêm tăm tối lạnh căm, nàng sẽ mơ về chàng thanh niên từng mỉm cười với nàng giữa làn gió thu đất Giang Nam. Đến khi tỉnh giấc, trước mắt lại hiện lên khung cảnh hậu điện phía sau cung Trữ Tú, vĩnh hằng, cao lớn và không khoáng, chìm nghỉm trong bóng tối đến rợn người. Những lúc ấy nàng thường quấn chăn thật chặt, thầm đoán đêm nay ai đến hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, rồi dần thiếp đi trong một mớ những suy đoán không căn cứ. Thứ cảm giác này không tốt chút nào. Đương nhiên, cảm giác nằm trên giường đợi đàn ông đến lâm hạnh cũng không hề dễ chịu. Lúc này nàng đang mặc áo giữa nằm trên giường ở mé đông hậu điện Dưỡng Tâm. Chiếc giường xa xỉ quá, pha lê bạc khảm khắp giường, rèm thêu bách tiên đồ, treo đầy những túi thơm cùng ngọc minh châu đủ màu sắc. Nằm ở đây sẽ khiến người ta nghĩ mình đang nằm trên chín tầng mây. Đây chính là tôn vinh thuộc về một mình hoàng hậu của Đại Võ. Tẩm cung của điện Dưỡng Tâm có cả thảy hai chiếc long sàng. Đời đời quy định phi tần thị tẩm chỉ được dùng chiếc giường kê ở mé tây. Gian phía Đông chỉ dùng khi hoàng hậu thị tẩm. Không biết có phải do thái hậu tác động hay không mà ngay hôm sau buổi nói chuyện ấy, khẩu dụ triệu nàng thị tẩm được đưa đến cung Trữ Tú. Sau khi tắm rửa thơm tho, chải chuốt gọn gàng, ngồi lên chiếc kiệu mái mềm nhỏ gọn đến điện Dưỡng Tâm, nàng liền nằm trên chiếc giường lộng lẫy tột cùng này đợi chờ Tiêu Hoán. Theo như quy củ, lúc đến nàng chỉ được mặc áo giữa, chiếc chăn gấm đắp trên người hơi mỏng, nàng nằm mãi đến tận khi thân hình tắm nước nóng trở nên cứng đờ mới thấy Tiêu Hoán tới. Cung nữ thái giám trong phòng đã lui xuống hết, y bước đến gạt tấm rèm chắn ngang như gạt một tầng sương, khẽ mỉm cười. Con ngươi trong mắt y có hai tầng, đen thăm thẳm. Ánh mắt y không thể nào nhìn ra một chút cảm xúc gì: “Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?” Nàng cười, kéo chăn ngồi dậy, liếc mắt nhìn y: “Vẫn khỏe, chỉ là đợi lâu đến nỗi sắp ngủ mất rồi.” “Hoàng hậu đang trách ta đến muộn hay sao?” Vẫn nụ cười mỉm ấy, y đứng cách giường hơi xa, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh đèn lưu ly chập chờn, không rõ biểu cảm. “Thần thiếp nào dám. Vạn tuế gia trăm công ngàn việc, đêm hôm vất vả, thần thiếp có đợi ở đây một lát đã thấm vào đâu?” Nàng cười khẽ, chìa một cánh tay đến trước mặt y: “Vạn tuế gia, để thiếp cởi áo cho ngài nhé?” Y bật cười, nhưng vẫn không bước tiếp mà buông tay mặc cho bức rèm phủ xuống cắt đứt tầm nhìn, rồi quay lưng bước ra ngoài: “Muộn rồi, hoàng hậu nghỉ sớm đi.” “Vạn tuế gia!” Nàng hoảng hốt kéo theo chăn gấm gạt rèm nhảy xuống, “…đừng đi!” Y không ngoái đầu, bước chân cũng không hề dừng lại “Vạn tuế gia!” Nàng luống cuống đến nỗi nói năng không chú ý ngôn từ được nữa, “Thần thiếp không hề thua kém những người đàn bà khác, thần thiếp muốn được hầu hạ vạn tuế gia.” Đến lúc này bước chân y mới khựng lại, nhưng vẫn chẳng ngoái đầu: “Hoàng hậu, nếu đôi bên đều không muốn thì hà tất phải miễn cưỡng nhau.” “Vạn tuế gia có tình với những nữ nhân đó chắc? Với họ thì được, tại sao với thiếp lại không?” Đầu óc nàng rồi bời một mảnh, chính bản thân nàng cũng không biết mình đang nói những gì. Y thoáng ngừng rồi bất chợt khẽ cười: “Ta không muốn lên giường với nữ nhân một lòng nghĩ đến người đàn ông khác.” Nàng thẫn thờ, lạc giọng: “Ngài nói thế là có ý gì?” Y cười: “Hoàng hậu quên rồi sao? Chẳng lẽ không phải đích thân hoàng hậu nói với ta ư? Nói rằng người nàng yêu là La Tẩy Huyết?” Y cười nhạt, giọng nói càng trầm xuống: “Hoàng hậu, ta hi vọng cả hai chúng ta hãy để cho nhau chút đường lui … như thế mới không đến nỗi quá khó khăn chung sống.” “Ngài không quan tâm những thứ đó!” Nàng nghĩ chắc mình điên thật rồi, lời nói như tuột ra khỏi miệng: “Ngài không quan tâm thiếp có yêu người khác hay không! Ngài không yêu thiếp!” Đầu nàng ong lên …. Nàng đang nói cái gì thế này? Bốn bề lặng ngắt, bóng lưng Tiêu Hoán không hề suy suyển. Hít sâu một hơi, nàng bình phục lại tâm tình: “Vạn tuế gia phải là người rõ hơn ai hết, thiếp là hoàng hậu của ngài, ngài là trượng phu của thiếp. Điều này không hề liên quan đến chuyện ngài yêu ai hay thiếp yêu ai. Hai ta chỉ cần giống như những cặp đế hậu bình thường là đủ. Chẳng phải sao?” Y vẫn lặng thinh, căn phòng yên ắng đến mức khiến người ta nghẹt thở. Nàng nắm chặt mép chăn, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng tiếp: “Vạn tuế gia, có được không?” Mãi một lúc lâu, bờ vai y rung lên khe khẽ như đang cười: “Hoàng hậu bảo trọng.” Nói xong, y bước ra ngoài. Từ đầu tới cuối không hề ngoái đầu nhìn một lần nào cả. Nàng nhìn theo bóng lưng y rời khỏi, bóng áo xanh khuất dần rồi biến mất trong màn đêm đen thẫm ngoài cửa điện --- rốt cuộc vẫn đi mất rồi. Đứng dưới nền nhà, nàng cúi đầu nhìn xuống. Nàng nhảy ra vội quá chẳng kịp xỏ giày, chân dẫm lên nền gạch vàng kim lạnh buốt thấu xương, nàng chợt muốn mắng cho kẻ bài trí căn phòng này một trận. Trang hoàng lộng lẫy thế này mà đến một tấm thảm cũng tiếc không chịu trải. Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Nàng được triệu đến căn phòng này của điện Dưỡng Tâm, nhưng lại bị bỏ lại một mình? Tiêu Hoán chưa bao giờ chịu đụng vào nàng, cả đêm tân hôn cũng thế. Y chỉ cười thật nhạt, thật lạnh lùng, lần nào cũng quay đi để lại cho nàng một bóng lưng. Đại hôn đã mấy tháng rồi mà hoàng hậu Đại Võ vẫn còn là thân xử nữ. Truyền ra ngoài chắc thành trò cười cho thiên hạ mất. Thi thoảng nghĩ lại, nàng gả cho Tiêu Hoán vốn đã là một chuyện nực cười …Chính nàng từng nói, người nàng yêu là La Tẩy Huyết. Tẩy Huyết là sát thủ dưới quyền anh trai nàng, để củng cố quyền lực, sư phụ nàng từng nuôi rất nhiều sát thủ. Tẩy Huyết chính là người đắc lực nhất trong số đó, là thanh khoái kiếm không giết người thì sẽ không quay về trong vỏ, chưa từng thất thủ bao giờ. Nàng và Tẩy Huyết rất thân thiết với nhau suốt khoảng thời gian nửa năm trước khi nàng tiến cung. Hôm đó, nàng khoác tay Tẩy Huyết đứng trước mặt Tiêu Hoán, nói với y rằng người nàng yêu là Tẩy Huyết. Mỗi chữ nàng nói ra rành rọt vô cùng: “Ta sẽ làm hoàng hậu của ngài, nhưng người ta yêu, trước giờ vẫn luôn là Tẩy Huyết.” Lúc ấy Tiêu Hoán chỉ lặng lẽ nhìn nàng, khóe miệng vẫn giữ nụ cười mỉm lễ độ, rồi y quay lưng bỏ đi giống như vô số đêm sau đó. Quay lưng ra đi ngay trước giường nàg, bóng lưng lạnh lùng cứng ngắc, không buồn ngoái lại. Hẳn y thấy nực cười lắm nhỉ? Giống như một câu truyện cười vụng về đến nỗi y chả có hứng thú mà xem đến tận cùng. Là ai đã bày ra trò cười đó? Là tiên đế trước khi băng hà đã khâm điểm nàng làm hoàng hậu, hay là các vị thần ngự trên chín tầng trời? Quay trở về giường ngồi xuống, nàng cụm chân co ro trên chiếc long sàng rộng thênh thang, bắt đầu bật từng ngon tay ra tính toán: chỉ cần các phi tần khác chưa sinh nở thì nàng vẫn còn hi vọng. Mục đích của nàng là mang thai đứa con của Tiêu Hoán, tốt nhất là hoàng tử. Như vậy nàng sẽ không những được làm hoàng hậu, chưa biết chừng còn trở thành mẹ của hoàng đế tương lai. Quyền thế của gia đình, địa vị của cha nàng sẽ nhờ thế mà thêm vững chãi. Tốt quá đi chứ! Dụ một tên đàn ông lên giường thôi mà! Nàng còn trẻ, thiếu gì cơ hội. Nàng có thừa thời gian. Nghĩ thế này khiến nàng bình tĩnh lại. Hôm sau nàng xuất cung. Trong cung cấm không thiếu thân tín của cha nàng, có thể giúp nàng kín đáo xuất cung. Nhưng nàng rất ít khi làm thế, phi tần tự ý xuất cung không phải là tội nhỏ, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền hà. Nàng đi ra khỏi cổng cung đến biệt viện phía nam thành. Vừa hay ca ca đi vắng, Tẩy Huyết cũng không ở đó. Nàng sai người pha một bình trà hoa quế, ngồi đợi trong đình hóng mát. Đình này mấy năm trước do sư phụ và ca ca nàng đích thân dựng nên, sư phụ còn trồng một bụi hoa nhài tím rất lớn bên góc đình, nàng phát hiện giờ bụi hoa vẫn xum xuê lắm, kết đầy những nụ hoa chúm chím. Mùi hoa quế thơm mát đăng đắng lan ra trên đầu lưỡi, nàng đợi đến tận khi trà hoa quế bắt đầu nguội ngắt, phía chân trời nổi lên những ráng mây đỏ rực mới thấy Tẩy Huyết về. Gã thoáng ngạc nhiên khi thấy nàng ở đó, vừa cười vừa bước tới: “Đại tiểu thư.” Trước kia Tẩy Huyết gọi nàng là “Thương Thương”, không biết từ lúc nào và bởi tại sao gã bổng chuyển sang xưng hô “đại tiểu thư”. Nàng cười, nháy mắt với gã: "Sao thế, các cô nương ở Thúy Vi Lầu có đẹp không?” Vừa mới đến biệt viện nàng đã nghe nói hôm nay Tẩy Huyết đến Thúy Vi Lâu ở bát đại hồ đồng. Dạo này hình như y đã có người thương, thấy rất hay lưu trú dài ngày ở đó. Tẩy Huyết ngẩn người, đôi mắt màu hổ phách lấp láy cười: “Chỉ có thể tính là biết nghe lời thôi.” “Năm nay Tẩy Huyết cũng nhược quán (trưởng thành, búi tóc) rồi nhỉ?” Nàng cười hỏi, “Nếu ưng cô nương nào thì phải đối xử tốt với người ta, người thật lòng khó kiếm lắm.” Tẩy Huyết cười, ánh mắt lấp lánh: “Thuộc hạ chỉ là một tên lãng tử, không dám mơ mộng hão huyền.” “Tẩy Huyết sao lại nói thế?” Nàng cười trêu chọc gã, “Lãng tử cái gì chứ. Đừng nói với ta huynh bắt đầu để ý đến thân phận sang hèn rồi nhé.” Tẩy Huyết cười, nụ cười của gã vẫn thoáng chút lười nhác như xưa: “Không có gì, chỉ là thấy hai tay đã nhuốm quá nhiều máu, đòi hỏi điều gì cũng là quá tham lam.” Nàng ngẩn người, Tẩy Huyết chưa bao giờ nói những lời lẽ mang hơi hướm chán chường như vậy. Nàng cười đứng dậy chầm chậm lại gần Tẩy Huyết, ra tay bất ngờ, cây quạt xếp trong tay đâm thẳng vào yết hầu gã. Tẩy Huyết thoáng ngây người giây lát nhưng nhanh chóng tung hữu chưởng kẹp chặt đầu quạt ngay trước khi đâm tới yết hầu. Sau khi giữ chặt cây quạt xếp nàng đánh tới, Tẩy Huyết đứng im. Gã nhướn đôi mắt màu hổ phách, con ngươi thấp thoáng ý cười, khẽ khàng thốt lên câu nói nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu lần: “Muốn đánh lén thuộc hạ, tiểu thư hãy quay về luyện thêm trăm năm nữa đi.” Nàng phá ra cười, niềm vui ngày trước ùa về tâm trí, lòng nàng thấy nhẹ bẫng thoải mái hơn hẳn. Thời gian còn lại, nàng cùng ngồi trong đình với Tẩy Huyết, nhàn nhã trò chuyện như ngày xưa. Tẩy Huyết không hỏi nàng tại sao lại đến đây, nàng cũng không nhắc đến. Hai người vui vẻ tùy ý chuyện trò giống như hồi nàng chưa tiến cung làm hoàng hậu. Khi hoàng hôn buông xuống, nàng đành đứng dậy từ biệt Tẩy Huyết. Nếu nấn ná thêm, nàng e sẽ không về kịp trước khi đóng cửa cung. Gã mỉm cười đứng dậy: “Lần này đi không biết đến bao giờ mới gặp lại đại tiểu thư nữa.” Nàng cùng cười, thuận miệng pha trò: “Nếu huynh thực sự muốn gặp ta, ta sẽ bất chấp nguy cơ bị chém đầu, ngày ngày trốn ra ngoài, được không? Huynh không sợ mắc nợ ta à?” Tẩy Huyết chỉ cười nhìn nàng không đáp. Nàng hơi sững lại, phát hiện ra mình nói hơi bỡn cợt rồi, vội vàng đưa mắt nhìn ra phía ngoài đình. Cụm nhài tím dưới bậc thềm đã xòe nở từ lúc nào không biết, những bông hoa ngũ sắc chen nhau khoe mình dưới ánh hoàng hôn, đung đưa trước làn gió nhẹ. “Tẩy Huyết ,” Trầm mặc hồi lâu, nàng ngước lên nhìn Tẩy Huyết cười: “Ta còn một câu chưa nói: lâu ngày không gặp, ta nhớ huynh lắm.” Tẩy Huyết cũng cười, nụ cười lười nhác nhưng đầy ấm áp: “Thuộc hạ cũng nhớ cô lắm, đại tiểu thư.” Nàng nghiêng đầu cười khẽ, đứng dậy ra về, để mặc Tẩy Huyết đứng dưới mái đình chìm trong bóng chiều thăm thẳm. Nàng thích ở bên Tẩy Huyết. Mỗi lần gặp gã, nàng đều nghĩ đến những điều đẹp đẽ, ví như khoảng thoài gian rảnh rỗi giấc trưa, hay những đình viện yên bình xinh đẹp, và cả thảo nguyên bao la dưới ánh hoàng hôn nữa. Tất cả những kí ức về mỗi lần bên Tẩy Huyết đều là những khoảng thời gian thảnh thơi nhàn nhã đó. Tuy rằng gã là sát thủ, dường như đáng lý phải thuộc về máu tanh và chết chóc. (còn tiếp) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang