Exodus: Empires at War

Chương 1 : 

Người đăng: blak

Khi nhân loại khám phá ra hạ không gian, chúng ta nghĩ mình đã tìm ra giải pháp tối thượng cho việc di chuyển giữa các vì sao. Tỉ lệ giữa nó với vùng không gian bình thường là 12.1 : 1, nghĩa là mỗi km di chuyển trong vùng không gian lạ đó, chúng ta đi được 12.1 km trong không gian bình thường. Nó có vẻ trống rỗng, không hề có thứ gì mà chúng ta coi là vật chất. Sau này chúng ta hiểu ra rằng vật chất mà chúng ta biết không thể tồn tại trong vùng không gian đó, rằng cần tốn năng lượng để bảo vệ con tàu khi di chuyển trong nó. Bất cứ thứ gì không được bảo vệ sẽ bị đẩy ra khỏi đó một cách bạo lực. Nhân loại du hành tới những thế giới khác, khai hóa thuộc địa, thậm chí liên lạc với nhau thông qua các tàu đưa thư với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Dù vậy, nó vẫn tốn hàng tháng, hoặc năm trời để thông điệp được đưa tới người gửi và nhận. Đúng, những ngày xưa đó, nhân loại nghĩ mình đã tìm ra giải pháp tối thượng cho việc di chuyển như việc họ nghĩ ra đường sắt, máy bay, và tàu vũ trụ với lò phản ứng nhiệt hạch. Và một lần nữa, họ lại sai. Siêu không gian nằm ở một góc, không may là nó nằm trong tay thế lực muốn nô dịch chúng ta. Bài giảng tại Học viện hải quân đế quốc, Peal Island, Jewel, năm 945. “950 tỷ dân.” Hoàng đế Augustine Ogden Lee Romanov, người trị vị đời thứ 30 của Đế quốc New Terraa, đặt ly xuống cái bàn trước mặt. “Ta cai trị 950 tỷ dân, hơn 700 tỷ là nhân loại. Tất cả đều nằm trong vòng nguy hiểm mà lũ quý tộc ngu ngốc không nhận ra.” “Người vẫn tin mối họa Ca’cadasans vẫn hiện hữu?” Người phụ nữ trẻ có mái tóc đỏ, ngồi trên ghế dài bên phải hoàng đế hỏi, vừa lắc ly rượu vừa xem cảnh pháo hoa trên bầu trời thủ đô Capitulum. “Tất nhiên điện hạ tin là vậy, người vợ thân mến của ta.” Người trả lời là hình ảnh trẻ trung hơn của hoàng đế, ngồi đối diện, mái tóc dài của anh lấp lánh giữa đêm lạnh. “Chúng ta đã nói về việc này rồi. Sớm muốn gì bọn Ca’cadasan sẽ tìm ra chúng ta.” Hầu hết ba tỉ dân ở thủ đô đế quốc vẫn đang tận hưởng lễ mừng, hoàng đế nghĩ, nhìn con rồng ba chiều dài hàng km truy đuổi nhau giữa trời. Nền văn minh nhân loại hơn một ngàn năm, phát triển và tiến bộ không gì sánh được. Và mỗi người dân trên đường đều nghĩ kẻ thù năm xưa là ông ba bị, truyền thuyết để dọa trẻ con mỗi đêm trước khi ngủ. Trong khi có đủ mối đe dọa từ người ngoài hành tinh khác ở các hệ sao biên giới thu hút sự chú ý của họ. “Cha thật sự nghĩ bọn họ sẽ là mối họa cho đế quốc sao, cha?” Thái tử Dimetre Ogden Lee Romanov hỏi. Đôi mắt xanh trên gương mặt Á Âu tiêu biểu “Sau ngần ấy năm? Chắc hẳn bọn chúng đã quên chúng ta rồi.” “Không,” hoàng đế hét lên, đập vỡ ly rượu Brandy mắc tiền vào mặt bàn. Đặc vụ xung quanh đều nao nao, tự động quét mắt xung quanh vườn thượng uyển của cung điện Thái tử. “Không.” Hoàng đế lắc đầu khi ông nhìn xa xăm vào không gian, sau đó nhìn thẳng vào đứa con lớn nhất của mình. “Ta nghĩ mình đã dạy con tốt hơn thế, chàng trai.” Ông gầm gừ, nhìn mặt thái tử xấu hổ khi bị quở trách: “Như cha ta, như ông nội ta, ta đã thề không bao giờ quên sự hủy diệt của nhân loại chỉ cách xa ở chân trời.” Augustine đệ nhất nhìn về phía ánh đèn thắp sáng màn đêm, thủ đô diệu kì của đế quốc. Dải điểm sáng nhảy múa giữa trời khi xe bay vận chuyển người tụ họp khắp thành phố vào lễ mừng tối nay. Nhìn về phía nam, ông thấy ánh đèn nhấp nháy từ tàu con thoi trên quỹ đạo đang hạ cánh xuống cảng không gian Constance the Great. Một trong số hàng ngàn đợt hạ cánh mỗi tuần xuống thủ đô, vận tải hành khách, khách du lịch, hàng hóa giữ sức sống cho thế giới đầy cư dân. Phía trên ánh đèn, pháo hoa là vẻ rực rỡ của nhiều tinh vân gần đó, dấu hiệu của siêu tân tinh xảy ra trong khoảng cách 100 năm ánh sáng, trong hàng ngàn, hàng trăm ngàn năm qua. Nhắm mắt lại, ông có thể mường tượng ra một thành phố bao phủ bởi một ánh sáng khác, như màu trắng nóng bỏng do bị bắn phá từ quỹ đạo, phá hủy các tòa cao ốc. Tia laser hàng terawatt sáng rực qua màn khói bụi, đốt cháy những bà mẹ, trẻ em gào thét. “Nhưng chắc chắn hạm đội sẽ đủ sức ngăn chặn nếu chúng xuất hiện,” công chúa Amanda nói, đặt bàn tay mềm mại lên vai người cha chồng của mình. “Hạm đội chưa từng thua cuộc chiến nào.” Thái tử thêm vào “Ít nhất khi đối thủ là phi nhân loại.” Anh tiếp tục cười: “Tùy vào người đề cập tới hạm đội Constance hay Cassius II.” “Ta biết.” Hoàng đế trả lời, nhìn hình ảnh sao chổi ba chiều thắp sáng bầu trời, được làm nền bởi các vụ nổ hạt nhân được hạm đội trình diễn trên vụ trụ. “Chúng ta đã thắng hơn 20 cuộc chiến, vài chủng tộc ngoài hành tinh giờ đây là công dân của đế quốc. Elysa, Crakista, Lashara, Muxxar, tất cả đều quỵ gối trước chúng ta. Thậm chí đồng minh trung thành là Klashak và Margravi đều gánh chịu cơn thịnh nộ của chúng ta trong quá khứ. “Nhưng Ca’cadasans đã đi trước chúng ta hàng ngàn năm khi hai bên đụng độ, 2000 năm trước. Chúng có hơn hai ngàn năm để tiến bộ về khoa học kĩ thuật, và chắc rằng chúng cũng mở rộng đế chế. Trong khi chúng ta mới chỉ là một nền văn minh tiên tiến trong 1000 năm.” “Nhưng kĩ thuật của tộc cổ đại” công chúa nói, nhìn về phía siêu đô thị đã từng là nhà mình. “Họ đã giúp chúng ta tiến bộ, thông qua kĩ thuật mà chúng ta tìm được.” Hoàng đế đồng ý. “Như họ đã giúp tộc Elysians, và các chủng tộc lạc hậu khác vào thời đó, giờ đã là nơi tập trung các nền văn minh tiên tiến từng được biết.” Hoàng đế nhìn lên bầu trời một lúc, khi mặt trăng đã được khai hóa Arial dần lên cao ở phía chân trời, hóa vào cùng hành tinh chị em của Jewel, New Terra như một khán giả ngắm cảnh. “Đế quốc Ca’cadasan đã tồn tại cùng thời với tộc cổ đại,” ông nhăn mặt: “Cứ nhìn sự giàu có và sức mạnh của đế quốc ta, và cả sức mạnh các quốc gia láng giềng. Bọn Ca’cadasan chắc chắn sẽ giàu có, và có lượng tài nguyên vượt xa chúng ta.” “Anh vẫn còn nói về chuyện đó sao, hoàng đến thân yêu.” Một giọng nói vang lên từ bên trong ngôi nhà, Augustine mỉm cười, và nó càng tươi hơn khi bóng hình yểu điệu của hoàng hậu, Anastasia Romanov tiến vào khu vườn. “Đêm nay thật xinh đẹp”, vị hoàng hậu trẻ tuổi, và là mẹ của năm đứa con tán thưởng. “Những cánh hồng đêm đang nở rộ.” Cô ấy nói, nâng nhẹ lấy bông hoa và thưởng thức hương thơm của nó. “Ta biết đêm nay là đêm lễ mừng.” Hoàng đế trả lời, nụ cười chuyển thành bộ dáng cau có. “Vậy thì hãy chúc mừng, tình yêu của em.” Hoàng hậu nói, tiến tới gần Augustine, nhẹ nhàng ngồi lên đùi hoàng đế và hôn nhẹ lên trán ông. “Hãy nhắc tới nó khi mà người nói chuyện với nghị viện vào ngày mai.” “Mà cha,” Thái tử xen vào, “Người không có gì phải lo. Sean đang ở với hạm đội, thêm một hoàng tử vào sẽ tăng gấp đôi mức hiệu quả của hải quân.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang